VẾT BUỒN THEO THÁNG NĂM
Anh !!!!
Khóc ư !!! Tại sao em phải khóc trước mặt anh ....Không trăm lần không ...vạn lần không!!!. Nhưng mà làm sao em dám can đảm khi đối diện với đêm đen tĩnh mịch .Em tự trách mình ..,.Phải em đang trách mình đã mang cho anh bao nỗi nhớ thương ...dằn văt.Anh càng thương em bao nhiêu thì lòng em càng chua xót bấy nhiêu ...Trong Khung gian vắng lặng em chợt nghe rõ những giọt nước mắt của mình đang từ từ lăn dài trên má ;trên môi . Thật sư. em đang dấu anh ...dù sao em vẫn là người con gái yếu mềm nên không thể cam đảm để nhìn nỗi buồn của mình thấm sâu vào tâm khảm .Cơn đau nào chợt đến chợt đi vẫn mang vào lòng em những vết thương rướm máu ....
Em không biết mình có đủ can đảm để viết cho anh những lời mà em muốn nói hay không ? ..Tại vì lòng em đây thật là bối rối ..em biết anh đang thật sự hận em ...Đừng !!! đừng chối ....bởi em đây hiểu rất rõ những gì đang ẫn chứa trong tim anh ...
Anh!!!!!
Thật sự lòng em đang chán nản và giận cho mình ...Em chỉ muốn gác bút rùi ẫn mình vào một nơi mà không ai biết đến .Để xa rời những ân tình mà ai đó đà dành cho mình ...Để không còn một luyến lưu nào làm cho mình phải ray rứt xót xa.Nhưng mà...em biết phải làm sao đây để tìm quên ...Hãy cho em những giây phút lặng yên ;để lòng em được thanh tinh....nghe anh !!!
Và .......Anh ơi !!!! ..Nếu một mai này không còn gặp em thì anh hãy quên đi ...Như quên một hạt cát trong muôn vạn hạt cát trong sa mạc đã một lần vướng gót chân anh.. .
Lời tạ từ chỉ còn là tiếng nấc nghẹn ...Cho một cuộc tình đã xa ....
Còn gì đây anh khi tình chấm dứt
Mộng vỡ rồi thao thức để sầu dâng
Còn gì cho nhau hay chỉ bâng khuâng
Lời nghẹn đắng trong tim hoài vang vọng
Tình nào cho nhau để mà mong ngóng
thôi hết rồi ký ức đã buông xuôi
Mai em đi buồn phong kín khung trời
Lần tiễn biệt một lời xin chớ nói
ĐưỜng tình yêu giờ đây không chung lối
Để muôn đời mình vời vợi cách xa
Còn gì đâu những ngày tháng mặn mà
Giờ còn lại đêm đen và tĩnh mịch
Em ngồi đây trong đêm buồn trừ tịch
Đếm lá sầu run rẫy ở trên tay
Nghe đau thương đang lấn chiếm tràn đầy
Mi chợt nặng dù lòng không muốn khóc...
Lida