KHI EM SANG NGANG
Còn đâu một thuở học trò
Còn đâu những buổi hẹn hò bên nhau
Từ khi khoác áo cô dâu
Em đành bỏ lại duyên đầu sang ngang
Bỏ anh với những bẽ bàng
Bỏ con đường nhỏ hai hàng phượng bay
Bỏ anh nhung nhớ từng ngày
Để ôm tủi hận đoạ đày từng đêm
Giấc mơ ai đến bên thềm
Còn chăng ngấn lệ ướt mềm gối chăn
Lạnh lùng giây phút ái ân
Tim đau ruột thắt bần thần tháng năm
Tình ta còn lại bao lăm
Mà sao trong dạ tủi thầm riêng mang
Em đi duyên cũng ngút ngàn
Thôi đành anh nhé mộng vàng dỡ dang
Lida