CAY ĐẮNG MÌNH TA
Ôm nỗi nhớ suốt đời vọng tưởng
Có khi nao được hưởng niềm vui
Đắng cay riêng mãi ngậm ngùi
Mình ta một bóng lui cui đếm sầu
Tình đã lỡ qua cầu chia cách
Thì còn chi hờn trách nhạt phai
Đành thôi lắng tiếng thở dài
Dư âm nỗi nhớ miệt mài thấm đau
Đêm trăn trở hạt châu lặng lẽ
Rơi rớt buồn lạnh tẻ bờ môi
Xa anh buồn nhớ một đời
Dạ đành câm nín không lời tỏ phân
Cũng chẳng muốn phân trần bày giải
Dù biết rằng ngang trái khúc nôi
Bao giờ cay đắng tàn vơi
Thì thôi đành chịu một đời hận vương
Lida